Sao ta vẫn chưa chịu rẽ?

Một cái vẫy tay chào từ buồng lái của chiếc máy bay chạy ngược chiều bên kia đường băng, một chiếc chong chóng phấp phới trên nóc xe taxi vào ngày khai giảng, một chuyến xe đầy ắp tiếng nhạc Daft Punk với người-bạn-không-tuổi… khiến những chặng đường dễ thương hơn biết mấy.

Thời gian đi thực tập ở thành phố Montpellier nơi miền nam nước Pháp, ngày nào tôi cũng phải trải qua gần hai tiếng khứ hồi trên tramway. Có hàng tá cách để sống qua quãng thời gian tẻ nhạt này, nhưng không hẳn lúc nào chúng cũng phát huy tác dụng. Bao giờ tôi cũng bắt đầu buổi sáng với một, hai, hoặc ba đầu báo miễn phí được đặt nơi bến. Vừa đọc báo vừa canh me giờ tàu đến trước Gare Saint Roch để lại mau mắn nhảy xuống tàu, máy móc băng qua công viên Planchon, rồi lại miệt mài bắt một chuyến tàu khác. Trên đường trở về, tôi lại bận rộn với những mẩu chuyện không đầu không cuối của những người ngồi cùng toa. Có khi là tiếng một anh chàng đang bàn luận về bộ phim tối qua với cô người yêu trong điện thoại, có lúc lại là tiếng người mẹ hỏi dò xem con gái hôm nay đã được trường cho ăn gì vào buổi lỡ. Mọi sự cứ diễn ra đều đặn như thế, cho tới khi nghe thấy tiếng cô bé học trò nói to với lũ bạn “Ráng lên nhé các cậu, nốt hôm nay là cuối tuần rồi đấy” thì ngày hôm nay của tôi mới thực sự bừng tỉnh. Những niềm vui nho nhỏ thường tình của ngày được nhìn nhận với một tâm hồn tràn trề xúc cảm: “Cái maxi chocolat giòn rịm, giọt chocolat chảy tới tận răng. Hai ông bảo vệ ở tầng dưới vẫn mỉm cười chúc ngày tốt lành, chào mình khi bước vào tòa nhà. Phòng ăn chung thơm phức mùi nước chùi nhà. Vẫn còn chỗ trong tủ lạnh để đặt thức ăn mang theo cho buổi trưa.” Những hạnh phúc giản dị thôi, nhưng không phải ngày nào tôi cũng nhìn thấy được.

***

Astor, một ông bạn họa sĩ của gia đình, có lần nhắn nhủ là ông hi vọng sẽ không phải nhìn thấy tôi chạy theo một chiếc taxi vàng chạch ở New York. Ý của Astor là ông muốn tôi sẽ có một tương lai khác hơn, với những mục đích theo đuổi khác những cô gái khác trên đời. Có lẽ Astor nghĩ trên đời này chiếc taxi nào cũng na ná và chán phèo như nhau, nhưng ông đã lầm.

Ở Việt Nam hè này, lần đầu tiên tôi được ngồi trong một chiếc xe taxi không sặc mùi điều hòa máy lạnh, đơn giản vì bác tài đã chủ động nhét vào nắp xe một nắm lá thơm. Chỉ có những người tỉ mẩn và thực sự yêu quý công việc của mình mới có thể nghĩ ra một cách làm ngạt ngào như vậy. Hay, trên đoạn đường Trần Cao Vân vào ngày lễ khai giảng năm học, tôi sung sướng chạy đuổi để nhìn theo chong chóng bảy sắc vầu vòng lắp trên nóc một chiếc taxi vàng. Không cần biết người lái taxi này có phải cố tình làm như vậy để “dụ khị” những cô cậu học trò lười đến lớp, hay đơn giản chỉ để tô điểm cho một ngày đặc biệt trong năm của cậu con trai út, nhưng từ lúc nào, xúc cảm riêng tư của bác tài đã lan tỏa và biến chuyển thành một thứ thiện cảm chảy tràn trong tôi, và cả những người đi đường khác nữa.

Cũng có những người đồng hành đã khiến những chuyến xe của tôi trở nên vô cùng thi vị. François là một người như vậy. Trước khi lên xe, anh chàng đã sốt sắng hỏi tôi hôm nay có xịt nước hoa không? Nếu câu trả lời là có á, anh ta sẽ không sờ tới điếu thuốc nào trong cả chuyến xe vì sợ mùi khói sẽ ám vào nước hoa kẻ đi nhờ. Sự ga-lăng của người Pháp cũng được thể hiện rõ nhất trong cách người ta điều khiển xe. Lần tôi đi ké xe François về căn hộ chia chung, lúc gần đến cái gốc dẫn lên vỉa hè, anh chàng mau mắn: “Xin lỗi Trang, em sẽ tha lỗi cho anh nhé, vì anh cho xe lên vỉa hè nghĩa là em sắp phải ê mông lắm đấy!” Hay, ngày đến Paris lần đầu tiên trong đời, trong lúc chờ đèn đỏ nơi ngã tư sau Nhà Thờ Đức Bà, một anh chàng lái xe bus hai toa đã dừng phịch cái xe của anh ta để cho tôi qua đường, dù khi đó đang là đèn xanh của anh ấy. Rầm! Tôi vừa bị anh chàng lái xe bus của RATP bắt cóc trái tim rồi!

***

Viết trên Facebook, bạn tôi liến thoắng kể rằng cha cô luôn mở những album của nhóm nhạc Daft Punk vào những khi đúng thời điểm nhất, với những nấc volume hợp lí nhất, và “Voilà, đó là tại sao tớ luôn sướng điên lên khi được chạy qua những chuyến xe ròng rã cả 12 tiếng đồng hồ một ngày với ông ấy”.

***

Thời du học, căn hộ của tôi ở Hà Lan nằm ngay cạnh một khu rừng vốn là nơi sinh sống của nữ hoàng Hà Lan và gia đình hoàng tộc từ mấy mươi năm nay. Từ ngã ba con đường Cornelis Houtmanstraat, chỉ cần quẹo trái và đạp băng qua đường là tôi đã đến được khu rừng Haagse Bos trứ danh. Chỉ tiếc là tôi chỉ biết đến sự tồn tại của nó vào một ngày nắng lên, nhân lần chọn đi đường khác để lên trung tâm thay vì đạp theo lối mòn của con đường quen thuộc mỗi ngày.

Như thế đó, cuộc sống có nhiều ngã rẽ của những hạnh phúc hiển nhiên và vô số cách để mỗi chuyến hành trình trở nên thú vị, mà sao ta vẫn chưa chịu rẽ?

TRANG AMI

NGƯỜI ĐẸP magazine, September issue

6 Comments Add yours

  1. Ánh Nga nói:

    Em thích những bài viết của chị lắm,hay mà thân thương nữa. Chị viết nhiều về nước Pháp nữa chị nha. Chúc chị luôn vui và hạnh phúc!

    Thích

    1. Trang Ami nói:

      Xin cám ơn em nhiều nhiều <3. Em vào https://www.facebook.com/trangamiwriting?fref=ts có nhiều cập nhật hơn Phuơng nhé. Chúc em một ngày ưng ý!

      Thích

  2. Phong Linh nói:

    Lâu lắm rồi em mới vào , nhớ những trang viết dễ thương của chị quá, Hà nội lạnh rồi, mưa phùn buồn bã :”<<<
    Nhưng tuổi 20 của em vẫn tỏa sáng vì có những điều đáng yêu tới từ chị và những cô gái đáng yêu cùng trải nghiệm vô cùng sống động :"XXX
    Ngày yên lành chị nhé

    Đã thích bởi 1 người

    1. Trang Ami nói:

      Cảm ơn Phong Linh thật nhiều. Chà, gần 10 năm từ ngày em gửi thông điệp dễ thương này đến chị rồi đó. Chúc em những trải nghiệm tươi sáng, dù đang ở bất cứ đâu, dưới bất cứ điều kiện thời tiết nào em nha!

      Thích

  3. Phong Linh nói:

    Nhanh quá đúng không chị nhỉ? Thời gian chảy trôi thật nhanh quá nhanh. Thật mừng vì chúng ta vẫn còn cơ hội được ở đây, sau 9 năm để thấy chị và em đều đang tận hưởng cuộc sống này. Nhìn lại 9 năm nhận ra bản thân mình đã đi qua nhiều mùa như vậy. Xuân hạ thu đông rồi lại xuân, phải không chị?

    Đã thích bởi 1 người

    1. Trang Ami nói:

      Và thấy mình đã kiên cường đứng vững sau bao cuộc khủng hoảng hiện sinh nữa chứ ☘️.

      Đã thích bởi 1 người

Bình luận về bài viết này