Chỉ là suýt thôi!

Amsterdam, Zurich và Barcelona là ba trong số nhiều thành phố đã chiếm lĩnh một phần ngọt ngào của kí ức, nhưng chẳng nơi đâu đủ sức níu tôi ở lại.

Tôi có duyên với Hà Lan. Noel đầu tiên du học xa nhà, thành phố du lịch đầu tiên mà tôi đặt chân tới chính là thủ đô không ngủ Amsterdam. Tất nhiên, trái tim bé bỏng của cô gái 19 tuổi đã chẳng thể cầm cự nổi những buổi tối nhấp nháy ánh đèn của phố đèn đỏ về đêm, thanh âm cuồng nhiệt nơi các quán rượu và nhất là sự thu hút từ những anh chàng có đôi mắt xanh màu biển cả. Đó là những ngày điểm tâm ở pub, buổi lỡ ở bar và đêm về lang thang hộp đêm cạnh khách sạn để thử cho bằng hết những loại cocktail trứ danh ở đời. Tối khuya thậm chí còn có cả tiết mục phì phèo cannabis (một loại ma túy hợp pháp ở Hà Lan). Phải rồi, người ta đến Paris để yêu, đi Barcelona đặng trầm trồ những công trình kiến trúc và đến Amsterdam để “bay”. Phấp phới đâu đó trước các cửa hàng lưu niệm nơi khu centrum, bạn sẽ dễ dàng bắt gặp những chiếc áo thun du lịch “Đừng uống và lái xe mà hãy hút và bay” (Don’t drink and drive, let’s smoke and fly”), nhắc nhớ về một chuyến đi nông nổi mà cuồng nhiệt sẽ không có một lần nào khác. Cũng có lẽ vậy mà ở bất kì ngóc ngách nào của thành phố, bạn cũng sẽ ngửi thấy mùi cần sa tung bay trong gió. Trên đường trở về Pháp, túi tiền tôi còn đúng 3 đồng 2 euros và lí lẽ giúp tôi vượt qua được sức níukéo của Amsterdam đơn giản là vì sau bất cứ cơn say nào cũng cần một cái đầu tỉnh táo (ít nhất là để còn biết tìm đường về nhà).

Ngày nữ hoàng 2012 ở Amsterdam

Sau Hà Lan, tôi tìm đến một thái cực hoàn toàn khác lạ bằng cách dốc hết vốn liếng vào tiền mua vé tàu, lên đường đến một trong những thành phố sang trọng nhất nhì Thụy Sĩ. Lần đó, vali tôi chất đầy thực phẩm khô vì biết trước mình sẽ không đủ tiền để chi cho những bữa ăn đắt đỏ ở Zurich. Ôm một trái tim hồn nhiên và khờ dại, tôi té vào tình yêu với tất cả ngưỡng mộ dành cho thành phố nơi ta được bước đi trên những núi vàng. Chẳng có nơi nào trên thế giới giữ tiền tốt hơn Thụy Sĩ, và đây có lẽ cũng là nơi mà người ta ít ngần ngại chi tiền cho những thụ hưởng trong đời. Viết cho bạn bè ở nhà, tôi ghi: “Ở mấy nước khác nếu có gara để xe hơi ngay trong khu trung tâm đã là kẻ lắm tiền, thì tại cái đất Zurich này, người ta còn có cả gara để đựng ca-nô riêng”. Vào buổi tối, tôi đặc biệt thích dạo chơi trên Bahnhofstrasse, nơi được mệnh danh là một trong những đại lộ đắt đỏ và xa hoa bậc nhất thế giới. Khi đó tôi sẽ tha hồ ngó nghiêng bộ sưu tập thời trang mới coóng, hay săm soi mác giá chục ngàn euros dành cho những chiếc đồng hồ đỉnh cao của sự tỉ mẫn và chuẩn xác. Chuyến tàu dạo quanh sông Limmat vào buổi chiều cũng là một trong những khoảnh khắc tôi muốn nhiều lần sống lại. Theo chuyến tàu trôi xa, sẽ chỉ còn tiếng chim hót trong vườn bách thảo hay cảnh những người bạn hào hứng chuyện phím nơi quán café ven sông. Những tất bật và toan tính của đời sống tự nhiên tan biến vào sắc trắng của tuyết vĩnh cửu trên đỉnh Alpes ở phía xa trời. Với một cô sinh viên đang phải xoay vần giữa cơm áo gạo tiền của đời sống hàng ngày, việc đến Zurich cho tôi cảm giác gấp rút của một kẻ đang bí mật dạo chơi trong ngôi nhà người khác, cứ nay náy lo chủ nhà sẽ về bất chợt. Và tôi đã rời Zurich với lý lẽ rằng chúng tôi chưa thể là một cặp “môn đăng hộ đối”.

Photo by Henrique Ferreira on Unsplash

 

Đến Barcelona, tôi loáng choáng trong nỗi thân quen khủng khiếp với những chiếc xe không biết tới làn đường, của những nhà hàng mà tiếng chuyện trò ồn như một trận cãi vã, của con phố đi bộ mà đội ngũ móc túi khét tiếng ma lanh nhất nhì thế giới, của đám đông khách du lịch lách cách máy ảnh, của những nhóm doanh nhân những nước giàu mới nổi đi loanh quanh các ngõ ngách, lợi dụng khủng hoảng để manh nha thu mua mọi thứ. Barcelona luôn làm tôi nghĩ tới thành phố triệu dân của mình ở Việt Nam, lắm xe gắn máy và đủ thể loại âm thanh đường phố, nơi tất cả mọi hoạt động đều diễn ra ở ngoài đường từ sáng hôm đến tối mịt. Nhưng rồi, sau tất cả những xấu xí đã thành nếp của một thành phố ra dáng kinh đô du lịch, Barcelona đã rất nhiệt tình trong việc kéo tôi vào một giấc mơ còn chưa muốn tỉnh.

Barcelona

Trong giấc mơ đó không có những giấc ngủ thiếu giờ, không deadline chất đống, chẳng Internet, cũng mặc kệ luôn những ngổn ngang dự tính ở hay rời Âu châu. Barcelona khẽ nói với tôi  là “đừng đi đâu hết, ở lại đây, với anh”.

Và suýt nữa thì tôi ở lại thiệt, nhưng chỉ là suýt thôi.

Bởi, cũng như bất kì phố thị khác trên đời, tôi đã lỡ xem Barcelona như một trong vô số chặng dừng chân đời mình. Không được ở lại, để có thể tiếp tục đi, và đi xa hơn.

TRANG AMI

NGƯỜI ĐẸP magazine, April 2012 issue

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s