Métro Paris là một con ếch!

Métro Paris rất ngược đời, trái khuấy! Chẳng thể tưởng tượng những chiếc cổng kì công phong cách Art Nouveau được giới nhiếp ảnh trầm trồ theo đuổi, lại dẫn ta vào cảnh tượng nheo nhóc của giới ăn xin đường phố hay những người vô gia cư lăn lóc ngủ trên ke. Vậy mà, trên chính những chuyến tàu điện ngầm bệ rạc đó tôi đã thấy mình lớn lên, cùng với tình yêu nước Pháp nảy nở bên ngực trái.

Paris-metro-porte-Dauphine (Photo from Internet)

***

Chắc những cô gái đó sẽ không tưởng tượng được là chính tôi cũng từng nhìn những cặp đôi Âu – Á vào ra quán Phở chỗ làm thêm với cùng một niềm ganh tị tương tự. Có lẽ họ đã tưởng là cô gái trông có vẻ sung sướng này chưa từng biết đi làm thêm bị bóc lột là gì, bởi một người có bạn trai người Pháp hẳn sẽ không chấp nhận làm ở một nhà hàng châu Á với mức lương rẻ mạt, nhất là khi công việc đó không được khai báo hợp pháp? Một chàng trai Pháp mực thước, lãng mạn và hào hoa chắc chắn sẽ không bao giờ chấp nhận những điều đó và để cho cô gái của mình phải động tay vào. Những rất tiếc là họ đã đoán sau, sai từ việc đoán mò tôi và François là một cặp.

Cũng như họ, tôi cũng đã sống qua những chuyến tàu cuối ngày với đôi chân mỏi rục và một trái tim mỏi mệt vì những nỗi lo cơm áo. Đó là những ngày nhìn Paris hoa lệ, không sợ cướp, chẳng sợ bị cướp, mà chỉ sợ tương lai sẽ phải tiếp tục trải qua những ngày chạy bàn không thấy mặt trời như vậy. Nhưng rồi, chỉ cần nghĩ tới ngày mai là tất cả mọi năng lượng ở đâu bỗng chốc ùa về, đủ giúp tôi kéo đôi chân mỏi rạc về đến ngôi nhà của ông bà Bertrand-Blanche đã cho tôi trú ngụ.

Photo from Internet

Sau một giấc ngủ, tôi biết sáng mai ra mình sẽ được mặc những bộ quần áo thơm tho và đẹp đẽ, cùng métro lao đến văn phòng thực tập ở quận vương giả nhất Paris, rồi sau đó sẽ đi shopping ở đại lộ Champs Élysées. Tôi sẽ lại được vào ra những bảo tàng nghệ thuật mà giới mộ điệu toàn thế giới vẫn luôn mơ ước được một lần đặt chân tới trong đời. Và quan trọng là khi những tháng ngày thực tập ở Paris kết thúc, tôi sẽ lên tàu về Besançon phố cổ êm đềm, nơi một chàng trai Việt Nam đã theo đuổi tôi qua quãng đường dài hơn 10.000km, đang chờ tôi trở về.

***

Trên chuyến tàu tiến vào Paris ngày đầu tiên đến Pháp, tôi thấy tràn trề nỗi thất vọng ghê gớm. Những bức tường đầy những graffiti, những cửa sổ mà áo quần phơi tứ chiến, những khu chung cư nhếch nhác – hứa hẹn những cuộc đời phức tạp, chẳng như một Paris lịch lãm vẫn thường bắt gặp trên phim ảnh. Tôi thậm chí đã cho cả máy ảnh vào ba-lô vì biết sẽ chẳng cần đến nó trong suốt hành trình vào đến Gare du Nord.

Những bến métro quen thuộc của thuở đầu ngơ ngác là nơi mà hầu như khách du lịch nào cũng đều ghé qua, bến Trocadéro nơi có thể cho cả tháp Eiffel vào lòng bàn tay hay bến Charles de Gaulle Étoile dẫn ra Khải Hoàn Môn chẳng hạn. Lúc một mình, tôi thường sẽ băng rất nhanh qua các đường hầm quanh co của hệ thống métro được cho là phức tạp nhất thế giới mà không cần phải quá lăn tăn điều gì. Tại sao phải sợ nhầm đường khi ta có quá nhiều thời gian rỗi. Chẳng phải đằng nào thì cũng sẽ tới đích và không có ai đang đợi ta ở bến cuối sao?

Không, sẽ có người chờ tôi ở bến métro nào đó chứ! Vấn đề chỉ là thời gian. Khi đã sống ở Pháp dài lâu hơn và những mối quan hệ mới đã được nới rộng ra, chắc chắn sẽ phải có một ngày nào đó có ai đó chờ tôi ở bến Opéra quen thuộc – nơi vẫn thường lẻ loi ngồi nhìn thành phố lên đèn, thắp sáng những chờ mong được ai đó dắt tay đi.

***

Bậc tam cấp trước Opera_Photo từ Internet

Cuộc hẹn là vào 9h tối trước bến métro nhà hát lớn thành phố vào ngày thứ hai của Lễ phục sinh và tôi vừa bấc giác thấy bóng người đang tiến tới. Là François. Anh chàng tiến gần và làm thủ tục hôn vào hai má tôi, đường hoàng trở thành chàng trai Pháp đầu tiên được tôi hẹn hò riêng lẻ. Không với tư cách hẹn hò của một cặp đôi, nhưng phải thú thật là tim tôi đã đập loạn nhịp mỗi lúc anh chàng cúi người xuống, nhờ nhắc lại một điều gì đó ban nãy anh không nghe rõ, mỗi lúc anh nhắc nhớ tôi đừng lăn tăn mà hãy bước qua vạch kẻ vì đường phố bao giờ cũng ưu tiên cho kẻ bộ hành (đặc biệt khi kẻ đi bộ là một cô gái trẻ chưa chồng!)… và nhất là khi đám nhân viên phục vụ của nhà hàng Nhật Bản kín đáo ngó nghiêng việc tôi được sánh bước cùng một anh chàng gốc Pháp điển trai đến thế.

***

Tại sao tôi gọi métro ở Paris là một con ếch? Vì mặc cho lớp da xấu xí của ấn tượng ban đầu, chỉ cần một ít thời gian gắn bó, con ếch sẽ biến thành chàng hoàng tử dẫn tôi đến tất thảy những ngóc ngách đẹp đẽ nhất Paris và dắt tôi qua bấy nhiêu cung bậc của một thời thật nhất của tuổi trẻ.

TRANG AMI

NGƯỜI ĐẸP magazine, October 2013 issue

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s